您现在的位置是:NEWS > Kinh doanh
Nhận định, soi kèo Juarez vs Monterrey, 10h00 ngày 9/2 : Thiên đường thứ 7
NEWS2025-02-12 14:58:20【Kinh doanh】6人已围观
简介 Linh Lê - 08/02/2025 08:43 Mexico lịch thi đấu vnlịch thi đấu vn、、
很赞哦!(25)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Venezia vs AS Roma, 18h30 ngày 9/2: Tiếp tục ‘hồi sinh’
- Cục Nghệ thuật biểu diễn chỉ đạo xử lý các cuộc thi hoa hậu vi phạm
- Xuất hiện tin nhắn mạo danh cơ quan nhà nước lừa người dùng
- Biện pháp giúp trẻ hạn chế chấn thương vùng miệng
- Nhận định, soi kèo Auxerre vs Toulouse, 23h15 ngày 9/2: 'Con mồi' quen thuộc
- Giáo viên độc thân được nghỉ ‘ngày phép yêu thương’
- Chung cư giá rẻ, đẹp nhất Hà Nội dành cho sinh viên
- Nữ sinh lớp 11 tự tử vì bị phát tán clip hôn bạn trai
- Nhận định, soi kèo Lamphun Warrior vs Sukhothai, 18h00 ngày 9/2: Khó cho cửa trên
- Tòa án Hà Nội thụ lý vụ án Sconnect kiện eOne xâm hại quyền tác giả
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Tigres UANL vs Atlas, 08h00 ngày 9/2: Chia điểm với ‘vua hòa’
- “Tôi tự hào những chàng trai, cô gái tôi đoàn phượt Phong Vân đã vượt qua nỗi sợ để lao xuống vực đen cứu người ở Sapa” – Quỳnh Trang viết.
Khoảng 19h chiều 1/9, chiếc xe khách giường nằm của hãng xe Sao Việt, thuộc Công ty Minh Thành Phát, đã lao xuống vực sâu tại Km19, thuộc xã Tòng Sành (Bát Xát, Lào Cai) khiến 12 người tử nạn và 41 người khác bị thương.
Nhóm “phượt” Phong Vân của Giáp gồm 18 người, đa phần là sinh viên các trường đại học trên địa bàn Hà Nội. Thời điểm xảy ra tai nạn, cả nhóm đang trên đường từ Hà Nội lên Sa Pa du lịch, khi đi qua địa điểm trên thì chứng kiến vụ tai nạn kinh hoàng.
Quỳnh Trang (Ảnh: Facebook Quỳnh Trang) Trấn tĩnh trong giây lát, nhóm của Giáp đã gọi điện thông báo tới nhà chức trách về vụ việc và tham gia cứu người.
Vừa trở về Hà Nội từ tối 3/9, Quỳnh Trang – một thành viên trong nhóm đã có đoạn tâm sự dài chân thật và đầy xúc động về chuyến đi của mình và nhóm Phong Vân.
Được sự đồng ý của Quỳnh Trang, VietNamNetxin gửi tới bạn đọc đoạn tâm sự này:
Trước khi viết những dòng này, tôi đã không kìm được nước mắt vì bệnh viện báo tin, một nạn nhân trong vụ tai nạn xe khách ở Sapa đã được nối ống thở đưa về quê bởi “không còn hi vọng”. Điện cho gia đình, một người chú cũng nói: “Em yếu lắm rồi”…
Cầu cho những linh hồn của vụ tai nạn xe khách ở Sapa được siêu thoát. Mong những người còn sống, sớm qua khỏi.
….
Tôi đã định không đi chuyến phượt ấy vì cả ngày hôm đó và vài hôm trước trời mưa thật to, dự báo có lụt, sạt lở. Nhưng như là định mệnh sắp đặt, 1 tiếng trước giờ xuất phát, tôi alo cho leader bảo, sẽ tham gia rồi sắp xếp xế, đút quần áo vào balo và lên đường. 5 ngày 6 đêm trên hơn 1000 kmvùng Tây Bắc là hành trình dài thứ 2 tôi trải qua, trước đó là chuyến xuyên Việt bằng xe đạp trong 26 ngày hè năm nhất ĐH.
Cảnh sắc Tây Bắc Việt Nam thật đẹp tươi, hùng vĩ. Cả đoàn tha hồ gào hét, ồ à sung sướng khi thấy trùng trùng điệp điệp ruộng bậc thang, núi, mây, thác nước long lanh sắc màu trong nắng sớm, khi hoàng hôn buông ở Xí Mần, Hoàng Su Phì, Simacai...
Chúng tôi đã offroad 20km đường núi dốc toàn đá to, bùn lầy, một bên vách núi, bên vực sâu, cực hiếm nhà dân và trời 6-7h càng lúc càng mù mịt, xế và ôm sẵn sàng ứng phó với pha ngã trầy người, lo lắng sẽ bị kẹt ở đây khi đèn hết pin, đồ ăn, nước uống không còn.
Mệt lử, 9 chiếc xe với 18 con người dừng chân giữa mịt mùng bóng đêm, sương lạnh, chẳng biết phía trước còn bao km khó khăn phía trương nhưng vẫn ôm đàn ca hát, cười vang chúc mừng qua bùn lầy, đất đá an toàn. Ăn tiết kiệm, ngủ trên bạt, đi tắm nhờ, dừng dọc đường bắc nồi pha cà phê… cảm xúc của những ngày đầu ấy thật vui.
…
Khi chúng tôi từ TP Lào Cai lên Sapa với sự háo hức, mong chờ của rất nhiều con người chưa từng đặt chân đến “xứ sở sương mù” vùng Tây Bắc, cảm xúc bất ngờ đổi thay mãnh liệt. Tại Km 18-19, đoạn Tòng Sành - Dốc ba tầng trên quốc lộ 4D, khoảng 19h, ngày 1/9, chiếc xe khách giường nằm 45 chỗ tụt dốc điên cuồng, đâm vào xe con bên vách đá rồi lao rầm xuống vực sâu hơn 150m.
Xe của 4 thành viên trong đoàn chúng tôi cách vụ tai nạn chừng 10m, 3 xe máy dẫn đầu trước đó tránh được ô tô “tử thần”. Đến giờ nghĩ lại, cả đoàn vẫn cảm thấy may mắn vì nếu xe khách cứ theo chiều đâm vách đá, chắc chắn trong số các nạn nhân vụ tai nạn có chúng tôi.
“Mọi thứ diễn ra như trong phim hành động. Xe em cách xe bị đâm chừng 10m. Trời tối, chúng em không thấy xe khách đi xuống mà lại lao vèo xuống vực. Những tiếng "ầm, ầm"chát chúa, khô khốc vang lên khi xe khách lộn nhào, va vào thành vực. Em như chết đứng, sững sờ rồi ngồi thụp xuống, nước mắt chảy ra vô thức trong nỗi sợ hãi”- Ngọc Trang (22 tuổi) kể lại. Những chàng xế bình tĩnh hơn chạy sang bên vực xem xét tình hình thì thấy các mảnh của ô tô bắn văng trải dài con vực. Không ai bảo ai, mọi người lao xuống cứu hộ. Một ôm được giao trông xe gọi điện báo cho trưởng đoàn cùng 2 xe đi trước quay lại.
Xe của tôi và Đức Bùi chốt đoàn, từ xa đã thấy tò mò vì phía trước có nhiều đèn xe quá. Khi tới nơi, nghe Ngọc Trang nói không lên lời rằng: ô tô lao xuống vực. Phản ứng của một phóng viên, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện về tòa soạn thông báo sự việc. Mất vài giây, tôi tiếp tục gọi cho 115. Trước đó, thành viên trong đoàn và người dân do mải cứu người mà quên thao tác này.
Hiện trường vụ tai nạn thảm khốc Dưới không gian tối đen của vực, vọng lên trên đường là tiếng gọi thất thanh của một cô gái: “Mọi người ơi xuống đây đi, có nhiều người bị thương lắm”. Âm thanh ấy thôi thúc tôi lao sang đường, bám cỏ tụt xuống dốc sâu. Lúc đầu, tôi không rõ tiếng gọi kia của ai nhưng về sau tự hào vì đó là đứa em yếu đuối nhất đoàn, đêm hôm trước tôi còn phải cho nó uống thuốc hạ sốt. “Em sợ lắm nhưng lúc đó chưa có nhiều người cứu hộ nên em xuống giúp đỡ”, Diệu Lê (22 tuổi) nói.
Không biết sơ cứu cũng không có dụng cụ trong người, nữ sinh này chủ yếu ngồi động viên các nạn nhân và dùng chút sức lực yếu ớt cùng các bạn nam vận đặt nạn nhân vào cáng tự chế là giường nằm của xe và chuyển lên bờ.
Qua một hồi đi lại, mấy đứa con trai to khỏe trong đoàn còn phải thở hổn hển, Diệu Lê lên đường ngồi sụp xuống, nước mắttrào ra, sau đó được đoàn đưa vào trạm xá tiếp nước vì tụt đường huyết.
Con bé, tối qua còn rơm rơm nước mắt khi kể lại chuyện có những nạn nhân lúc trước bắt mạch còn thấy đập, lúc sau họ đã ra đi, bản thân Diệu không thể làm được gì. Diệu Lê còn thì thầm nói với tôi với giọng thật buồn: Em làm việc nên làm nhưng giờ nhiều báo tìm đến quá, em thấy hành động của mình cứ sao sao ấy. Tôi phải phân tích với nó rằng: Hành động cứu người của em và tất cả thành viên trong đoàn đềuđáng tự hào. Hãy kể tất cả để thật nhiều người biết đến và nhân rộng tinh thần tương thân tương ái này.
Quay lại câu chuyện của tôi, khi dừng lại ở tầng thứ nhất của dốc ba tầng, đập vào mắt tôi là la liệt người nằm trên cỏ nát, mặt mũi đầy máu, những tiếng kêu gào đau đớn thất thanh vang lên.
Tôi gắng sức gọi thật to để “xế” đang trườn xuống chạy lên đường lấy ba-lo có đồ cứu hộ và mọi người đang tò mò đứng trên cùng xuống giúp đỡ các nạn nhân. Ngay phút đầu tiên ấy, tôi đã mất bình tĩnh đến mức không thể mở được chiếc túi chứa băng, gạc của mình.
Tay tôi run lên khi vòng băng giữ gạc cầm máu cho người đàn ông có vết rách to, dài, máu chảy ròng ròng trên đầu, xuống mặt, miệng lắp bắp: Cố lên anh, em cầm máu cho anh rồi. Có một bạn nữ nào đó ngồi cạnh bên nên tôi tiếp tục rời chân sang nạn nhân khác.
Đó là một khuôn mặt rất to, đã tái trắng, mắt trợn, miệng há ra. Sờ má anh vẫn thấy ấm, tôi nghĩ nạn nhân còn sống và ra sức gọi họ tỉnh lại. Gọi mãi, gọi mãi không thấy anh phản ứng gì. Mọi người xung quanh kêu tôi hãy bình tĩnh. Họ đặt tay lên mũi anh và kết luận: ngừng thở rồi, hãy để anh ấy ra đi...
Chân tôi khi ấy run lên, nước mắt ứa, cổ họng vang lên những tiếng nấc. Cận kề người đàn ông to béo mặt trắng bệch ấy là một cô gái trẻ với mắt trợn ngược, mặt đầy máu. Hình ảnh này thật sự ám ảnh, xót xa.Tôi đau lắm, muốn vuốt mắt, đắp chăn cho những nạn nhân đó nhưng phải nhờ một chú khác làm hộ vì run, sợ.
Những tiếng kêu gào đau đớn của một cô gái trẻ đang được một bạn nữ ôm người, bạn nam giữ chân (có lẽ để không bị tụt xuống đoạn vực phía dưới) kéo tôi ra khỏi cơn thất thần. Tôi biết, mình phải đi tiếp vì có nhiều người cần được cứu sống. Khi hỏi thăm tình trạng, thấy nạn nhân chỉ bị đau ở chân, tôi gọi mọi người đến đưa chị lên đường.
Sau sự cố lần này, tôi nhận ra, trong tình huống rối ren, càng nơi nào có tiếng gọi to, nhiều nhất, nơi ấy càng thu hút được người đến giúp. Chiếc khăn quàng cổ, quà tặng và là vật tạo dáng yêu thích của tôi được mang ra làm dây cố định người bệnh vào cáng tự chế khi xung quanh không có dây thừng.
Tôi được giao ngồi bên nam thanh niên bị thương đang dựa vào tảng đá khác để cánh con trai vận chuyển người bệnh. Vừa ngồi xuống, nạn nhân này vội nắm chặt tay tôi nói liên hồi bằng giọng miền Nam:“Đừng bỏ tôi lại một mình”, “tôi đau quá”, “đây là đâu”, “vì sao tôi ở đây”…
Anh hoàn toàn không nhớ được gì về bản thân, gia đình, bè bạn. Khi ấy tôi chỉ biết hứa không đi, nói cứu hộ sắp tới rồi, giới thiệu bản thân và nói chuyện về Sapa tươi đẹp để anh bớt hoảng loạn. Sau khi vào viện, người thanh niên này được khâu 5 mũi trên đầu, có máu tụ trong não và phổi nhưng may mắn lấy lại được trí nhớ và dần hồi phục.
Đây cũng là nạn nhân tôi trăn trở nhất khi vào bệnh viện tìm kiếm người của vụ tai nạn. Do không biết tên tuổi, quê quán, các bác sĩ không thể giúp tôi xác định nơi anh nằm. May mắn sau khi đi từng phòng bệnh, tôi gặp được anh và cái nắm tay cùng nụ cười: “Em nhớ hôm qua đã nắm chặt tay một cô gái và nói đừng bỏ tôi một mình, hóa ra đó là chị ạ”khiến trái tim trở nên hạnh phúc.
Rời chàng trai “không nhớ nổi tên mình” khi anh được cáng lên bờ, tôi tiếp tục tụt xuống tầng dốc tiếp theo. Ở đây, có nhiều nạn nhân khác, họ không bị chảy máu bên ngoài và được một hai bạn ngồi bên. Tôi đến chỗ người phụ nữ đang nói không lên lời, thì thầm: chị bị đau ở ngực, khó thở lắm, chị tên Dung, đi cùng chồng, mẹ đẻ và em gái ruột.
Không biết phải làm gì với nạn nhân này, tôi gọi điện cho 115 hỏi và xin họ mau tới cứu người. “Nạn nhân vẫn tỉnh táo, có thể chuyển lên được”, nghe câu ấy tôi liền nhờ mọi người đến giúp. Trước khi chị được chuyển đi, tôi lên trên khoảng 1-2m băng bó cho người đàn ông to con giọng Sài Gòn bị thương ở đầu.
Khi ấy, bông gạc mang đi đã hết, rút túi băng vệ sinh, tôi đặt lên đầu rồi băng lại cầm máu cho anh. Những chiếc băng vệ sinh này sau đó được cầm máu cho vài nạn nhân nữa. Có anh dưới đáy vực sau khi dùng 2 chiếc vẫn phải thủ thêm 2 chiếc nữa ^^.
Nghe cánh con trai kể lại, tôi mới biết chúng không nín được cười khi chuyển các nạn nhân có băng vệ sinh trên đầu. Mọi người trêu rằng, sau này khi đi phượt, dù là con gái hay con trai cũng nên mang theo dụng cụ cầm máu này, nhất là loại có cánh =))).
Tiếp chuyện về chị Dung và người đàn ông giọng Sài Gòn bị thương trên đầu, theo kinh nghiệm khi gặp nạn nhân, tôi luôn hỏi họ đau ở đâu, họ tên, quê quán, đi cùng ai, cách liên lạc với gia đình.
Kinh nghiệm đó đã giúp tôi phát hiện ra người đàn ông mình đang băng bó, tên Bảo kia là chồng của chị Dung. A một tiếng rồi tôi nói lớn xuống dưới: Chị Dung ơi, chồng chị ở đây, anh ấy an toàn rồi.
Nét mặt của người đàn ông có BVS trên đầu cũng như giãn ra. Khi nhiều người hơn gồm cả đoàn phượt của tôi, những người đi đường và dân bản địa xuống giúp, tôi tiếp tục di chuyển xung quanh. Đứng bất thần một chút trước những xác chết nằm dài, tôi lại thở mạnh, lấy bình tĩnh, đứng nhìn xuống đáy vực bảo mọi người rằng mình tụt xuống tiếp.
Tôi nghe tiếng ai đó trong đoàn gọi lại: Chị ơi đừng xuống đó, dốc lắm, nguy hiểm. Mấy người dân cũng bảo, con gái đừng xuống đó làm gì. Vừa trả lời: Cháu còn sức, còn đồ cầm máu, cháu phải đi tiếp, tôi soi đèn điện thoại mò lối đi. Từng bước di chuyển từ trên đỉnh vực xuống dưới ấy, tôi đều rất sợ rằng mình có thể giẫm lên một ai đó đang nằm ở dưới vì trời tối quá. May mắn, suốt khoảng 150m ấy, tôi không giẫm phải nạn nhân nào.
Tầng thứ 3 của con vực dốc gần như thẳng đứng. Leader trong đoàn khi ấy ở đâu hiện ra, chỉ cho tôi lối dễ đi. Anh đứng trên soi đèn cho tôi bám cỏ trượt xuống. Vất đèn để tôi cầm, anh cũng tụt đi theo. Đoạn dốc này thật sự kinh khủng. Cỏ trơn bám đầy xăng dầu ô tô và bốc mùi khó chịu. Tôi sợ khi ý nghĩ mình có thể bị nổ tung hoặc cháy trong đám cỏ này. Sau nghe nhóc Như Thương (23 tuổi) kể rằng, em đã phải hút thuốc lá để lấy bình tĩnh, tôi thấy mình thật may mắn vì cái tàn thuốc ấy không âm ỉ rồi bùng lên.
Dưới đáy vực khi ấy có 4-5 người thanh nhiên, trong đó 2 người của đoàn. Đức Bùi (tên thường gọi là Bùi), anh Mạnh Hùng và Như Thương (khi đó không biết ở chỗ nào) tiếp cận khu vực này sớm nhất. Tôi khi ấy và rất lâu sau là đứa con gái đầu tiên và duy nhất có mặt ở cuối vực sâu. Đưa băng vệ sinh cầm máu cho một anh trai, tôi giục Bùi ra gọi giúp mọi người chuyển nạn nhân lên bờ, để tôi sức yếu hơn, ngồi cạnh em gái tên Vân, sv ĐH Y Hà Nội đang nằm trên đá, cỏ ở đó. Khi Bùi rời đi, Vân bất ngờ túm chân thằng bé vì sợ bị bỏ rơi. Trước đó, chàng trai của đoàn tôi đã tháo chiếc vòng tay may mắn mà thầy trụ trì ở một chùa trong Hà Tĩnh tặng cho, trao cho nạn nhân, mong truyền may mắn được cho em để tai qua nạn khỏi.
Tôi nắm lấy tay Vân, nói chị ở đây rồi và động viện em phải cố gắng vì còn mẹ và đứa cháu 11 tuổi cũng đi cùng xe đang chờ ở trên (lúc này nói dối vì tôi hoàn toàn không gặp họ),cô bé dần yên tâm trở lại.
Người Vân lạnh, tôi đi nhặt từng chiếc chăn đắp cho em. Những chiếc chăn này sau đó thật hữu ích, trở thành đệm cho cô bé khi được khiêng lên cáng. Vân bị đau ở chân, cột sống, mặt bê bết máu, cứu hộ 115 khuyên tôi qua điện thoại là không nên chuyển cô bé đi.
Rất lâu sau vụ tại nạn, bác sĩ và cứu hộ mới có mặt dưới đáy vực để vận chuyển những nạn nhân sống sót lên bờ. Dưới Vân còn một chị to béo bị thương rất nặng, nằm đè lên một xác chết khác,trong nắp của chiếc xe bị bay ra. Khi bác sĩ, công an và nhiều người hơn xuống đáy vực (khoảng 1 tiếng rưỡi – 2 tiếng sau tai nạn), chiếc nắp được đẩy ra và còn nữa những người bị chết.
Tất cả những nạn nhân tôi gặp đều bị kiến, bọ, ruồi bò lên người. Tiếng nhờ: chị ơi xem giúp em có con gì đang đốt thật ám ảnh. Tuy nhiên, hình ảnh đáng sợ nhất về những con bọ ấy, nằm ở chỗ Vân.
Ngoài kiến, có một con như con sán (tôi bị ám ảnh trong lầntrông bà ngoại sắp mất, sán bò từ trong miệng ra, ngeo ngẩy) bò vào hốc mắt của em. Chỉ biết hét một tiếng sợ hãi, tôi lấy tay nhặt con đó vất thẳng đi. Tôi liên tục phải gọi Vân vì cô bé quá yếu hay nhắm mắt lại. Mỗi lần nghe tiếng của tôi, Vân mở mắt ra. Trong ánh đèn mờ dưới đáy vực, tôi cúi nhìn vào mắt em, máu trong mắt vằn đỏ rực, hốt hoảng. Rất nhiều lần như thế rồi thành quen.
Khi tìm kiếm nạn nhân xung quanh không thấy và người xuống đông hơn chị to béo được ròng dây kéo cáng lên bờ. Đá bên trên mấy lần lăn xuống khu cuối vực đang có những người chúng tôi.
Vân là nạn nhân còn sống cuối cùng được chuyển đi. Lo xong cho em, tôi cũng bám dây thừng, níu tay các anh cơ động, cứu hỏa đứng dài theo dây, bám cỏ bò lên ở những chỗ không có người cứu hộ.
Nửa đường, cảm giác mệt phờ. Khi ấy, điện thoại đổ chuông, cả đoàn phượt đang chờ tôi, người cuối cùng của đoàn lên để di chuyển đến Sapa. Chân không muốn bước nữa nhưng suy nghĩ phải đi tiếp thúc đẩy tôi.
Có tiếng gọi ở trên: Chị ơi đi đường bên này, tôi rời con đường bị lạc vì khi ấy mệt chẳng rõ lối lên xuống, dọc ngang và đi theo đường cỏ bị nát. Bám cỏ, cào đất, vịn đá, cuối cùng tôi cũng lên được nơi có những cánh tay của cảnh sát, người dân đưa ra kéo tôi lên đường. Ngồi tựa vào hộ lan thở hổn hển một lúc, tôi lờ dờ bước đi tìm đồng đội của mình mà mấy lần được người dân kéo vào đường để tránh xe hay cái gì đó, khi ấy tôi không tỉnh để nhìn thấy rõ. Tôi còn nghe tiếng ai đó bảo mình rằng, làm gì mà như hết hồn, mồ hôi, đầu tóc bê bết thế kia. Sau một lúc đi và gọi “Phong Vân ơi” (tên đoàn Phượt của tôi), tôi được Nguyên Cu tìm thấy và dẫn về đoàn. Xế này của tôi sau đó còn giúp các chú công an vận chuyển đồ cứu thương, nước uống xuống khu vực xảy ra tai nạn do ô tô không thể di chuyển được.
Các thành viên nhóm phượt Phong Vân (Ảnh: Facebook Quỳnh Trang) Bữa cơm tối của chúng tôi khi ấy diễn ra lúc 00h. Trưởng đoàn và tôi mời cả đoàn nâng ly cảm ơn các em (trong đoàn khi ấy tôi và leader lớn tuổi nhất) đã làm rất tốt khi dũng cảm xuống vực cứu người. 16 thành viên sau đó đều nhớ và nhắc lại những nạn nhân mình cứu,những hình ảnh đáng sợ vừa qua.Đức Bùi, Nguyên Cu, Thịnh ST, Giáp, Thắng, Diệu Lê, Hoài Anh, Nguyễn Ánh, Như Thương, Quang Ngọc, Mạnh Hùng…đều cùng người dân vận chuyển,cứu được rất nhiều người.
Trong câu chuyện của chúng, tôi thấy những thứ còn ám ảnh hơn hình ảnh mình gặp. Đứa thấy anh đồng tử bị lòi ra, đứa bắt mạch ở cổ không được bèn lật nạn nhân ra thì chiếc cổ bị oặt, mặt mắt trợn trừng đầy máu, đứa không nhận dạng được mặt người vì máu phủ kín, nạn nhân yếu ớt thở, bong bong máu phập phù...
Những đứa trẻ mới 20-23 tuổi đã thật dũng cảm khi vượt qua nỗi sợ để chung tay cứu nạn với một số người dân, khách qua đường. Trên đường khi ấy có rất đông người hiếu kỳ đứng xem nhưng ít ai xuống vực sâu. Một số người xuống chỉ để hôi của.
Trong lúc nguy nạn, rối loạn, bọn nhóc còn nghĩ ra nhiều chiêu trò để cứu được nhiều nhất các nạn nhân như: móc bông trong gối nằm của xe khách để cầm máu, xin dây thừng cột vào cây làm điểm tựa kéo cáng bằng ghế lên, dùng cờ lê đóng xuống đất để leo dần tới đường. “8 người mới đưa được một cáng lên. Vực dốc, chúng em phải dùng cả đầu, vai, lưng, ngực để giữ nạn nhân không bị tụt xuống”, Nguyên Cu kể. Quần, giầy, chân tay của mấy đứa em vì phải leo lên xuống vực dốc đá nhiều lần mà rách nát, trầy xước. Nhưng trên khuôn mặt chúng là niềm vui vì đã gắng hết sức làm được việc tốt.
Câu chuyện về vụ tai nạn chỉ được nhắc đến trong chưa đầy 5 phút trong bữa ăn, chúng tôi phải chuyển chủ đề khác vì không muốn nhớ lại các hình ảnh hãi hùng đó. Rượu được lôi ra để uống cho quên sự đời.
Đêm đó, tôi cùng làm 4-5ly và khi vừa nằm xuống giường (lúc hơn 2h đêm) đã lăn ra ngủ không biết gì. Ngày hôm sau, tôi lên đường về TP làm công việc của một nhà báo. Các thành viên Phong Vân phượt chiều đó cũng vào bệnh viện thăm các nạn nhân mình cứu đêm qua. Những cái bắt tay, lời cảm ơn của gia đình và chính nạn nhân (chứng tỏ nạn nhân đã có dấu hiệu hồi phục) khiến mọi người hạnh phúc.
“Chuyến đi lần này, nó vui có, buồn có, cảm xúc lẫn lộn. Nó vui vì làm được những điều nó thích, được thỏa mãn đam mê. Nó buồn vì nó là một con người, nó ước nó trở thành siêu nhân. Nó cũng sợ lắm. Chân nó run lên, đầu óc nặng trĩu, nhưng nó vẫn hành động như có ma lực nào đó thúc nó làm… Nó nhờ chúc tới những người bị nạn sớm bình phục,s ớm trở về với cuộc sống đầy ý nghĩa này”, tâm sự của Mr.Bùi (Bùi Ngọc Đức) khi về đến thủ đô, lúc 20h ngày 3/9.
Văn Chung
">Tâm sự xúc động của thành viên nhóm phượt cứu người ở Lào Cai
Ưu đãi giảm 50% lệ phí trước bạ giúp người dùng tiết kiệm được từ hàng chục triệu cho tới cả trăm triệu đồng, tùy mẫu xe (Ảnh: Nguyễn Lâm).
Kết quả bán hàng tháng 11 đã giúp lũy kế doanh số của các thành viên VAMA từ đầu năm vượt qua số liệu của cùng kỳ năm ngoái: 268.576 chiếc ô tô các loại đã đến tay người tiêu dùng, tăng 12%. Đáng chú ý, trong năm 2023, các dòng xe nội địa được giảm 50% lệ phí trước bạ trong 6 tháng.
Có thể thấy, thị trường ô tô Việt Nam trong năm 2024 còn khó khăn nhưng đã cho thấy dấu hiệu của sự hồi phục kinh tế. "Sân chơi" của các mẫu xe bốn bánh sôi động hơn năm ngoái, có thêm nhiều hãng xe gia nhập thị trường và có sản phẩm mới gây "sốt", như Mitsubishi Xforce.
Mitsubishi Xforce lần đầu ra mắt khách Việt vào tháng 1 nhưng phải đến tháng 3 mới chính thức được bàn giao đến tay khách hàng. Dẫu vậy, mẫu B-SUV này nhanh chóng lọt top sản phẩm có sức hút lớn nhất thị trường, với lũy kế doanh số tính đến hết tháng 11 đạt 13.267 chiếc (Ảnh: Nguyễn Lâm).
Thị trường tăng trưởng trong 3 tháng áp dụng ưu đãi giảm 50% lệ phí trước bạ có thể khiến sức mua giảm mạnh khi chính sách này hết hiệu lực, theo nhận định của giới chuyên gia. Dường như đây là nỗi lo chung của nhiều hãng xe và đại lý nên bước sang tháng 12, "cuộc đua" ưu đãi diễn biến rất nảy lửa.
Các hãng xe như Toyota, Honda, Mitsubishi, Ford, Mercedes-Benz và BMW đều áp dụng chương trình tặng 50-100% lệ phí trước bạ. Ở phân hạng xe phổ thông, Toyota được xem là thương hiệu "bạo tay" khi áp dụng ưu đãi tặng 100% lệ phí trước bạ cho khách mua 5 dòng xe, trong đó Veloz Cross và Avanza Premio.
Dù đang là sản phẩm dẫn đầu phân khúc sedan hạng B về sức tiêu thụ, nhưng Vios vẫn được nhà sản xuất hỗ trợ 50% lệ phí trước bạ ở tháng 12 (quy đổi thành mức giảm 23-27 triệu đồng tùy phiên bản (Ảnh: Nguyễn Lâm).
Hai thương hiệu xe sang là Mercedes-Benz và BMW cũng hỗ trợ lệ phí trước bạ, nhưng BMW mạnh tay hơn khi áp dụng cho toàn bộ các dòng xe. Trong đó, hai mẫu BMW 430i Gran Coupe và BMW 530i M Sport được tặng 100% lệ phí trước bạ, quy đổi thành mức giảm tương ứng là 280 triệu và 295 triệu đồng.
Hai mẫu xe điện BMW iX3 và i4 được ưu đãi 10% giá trị xe, giảm trực tiếp 350 triệu và 380 triệu đồng. Một số dòng xe BMW lắp ráp trong nước, như 3 Series, 5 Series, X3 và X5, cũng được hãng tặng 50% lệ phí trước bạ trong tháng 12.
">Người Việt "ồ ạt" mua ô tô trong tháng cuối được giảm lệ phí trước bạ
Nhiều lần tôi phát hiện anh có quan hệ ngoài luồng, ban đầu là gái phục vụ quán nhậu, sau lại nghe người ta mách là đồng nghiệp cùng cơ quan. Tôi cũng ghen tuông cũng vật vã đau khổ, nhưng anh không đếm xỉa gì tới cảm xúc của tôi. Càng stress tôi lại càng mập và xấu xí.
Ba năm xà quần như thế, khi con đi nhà trẻ cũng là lúc tôi hầu như không còn tình cảm với chồng. Tôi phát hiện ra điều đó khi bản thân chẳng còn chút ghen tuông hay quan tâm tới các thông tin về anh. Tôi không còn muốn đi gặp người tình của chồng để "dạy cho cô ta một bài học" nữa. Thậm chí có cô gửi tin nhắn thách thức, tôi cũng kệ.
Rồi chồng tôi đổ bệnh nặng do ảnh hưởng của rượu bia và công việc ảnh hưởng do bị cô này cô kia tố cáo... Tôi đã đón nhận tất cả những diễn biến ấy của chồng với sự vô cảm. Tôi vẫn cơm nước, chăm sóc anh ta, nhưng lòng đã lạnh. Suốt một năm chúng tôi không có chuyện chung giường chiếu. Tôi chốt cửa phòng khi mẹ con đi ngủ và anh ta cũng đôi lần gõ cửa rồi thôi.
Tôi không dám mạnh mẽ dứt bỏ một lần. Cứ nghĩ đến cha mẹ biết chuyện, đồng nghiệp hỏi han hay con cũng cần cha thì tôi lại chẳng muốn thay đổi gì, cứ mặc kệ. Khi chồng khỏe và đi làm lại, tôi đã tìm được việc và đi làm lại. Tôi đi tập gym, tham gia các câu lạc bộ ở phòng tập. Ở đó tôi có hội chị em rất vui. Thời gian này, tôi quen Long, huấn luyện viên phụ trách ca tập của tôi.
Long nhanh chóng nắm bắt được tình trạng cuộc hôn nhân của tôi và ra sức tấn công. Tôi có ý thức được mình đang là gái có chồng nhưng sự theo đuổi, những lời nói ngọt ngào lãng mạn của Long khiến trái tim của tôi thay đổi, như có một cái cây khô bỗng nảy mầm, ra hoa.
Khi thấy tâm trí thay đổi, tôi sợ hãi, tìm cách bấu víu vào chồng, mong anh đưa tôi khỏi cơn mê. Tuy nhiên, tôi thêm bẽ bàng bởi anh đang cặp với một cô gái vừa vào công ty thực tập, mới 22 tuổi. Anh thậm chí còn công khai, thách thức tôi làm lớn chuyện. Vậy là tôi trượt ngã vào vòng tay Long.
Tôi như mụ mị đi trong cuộc tình mới, dù biết rằng đó chỉ là một cuộc vui chơi qua đường mà thôi. Long còn trẻ, có nhiều ưu thế, chẳng xác định lâu dài gì.
Không ngờ Long lại muốn chúng tôi tiến tới tương lai một cách nghiêm túc. Thấy tôi tự dằn vặt bản thân trong mối quan hệ tay ba, Long xót xa cho tôi. Long nói nếu tình cảm với người đã cạn, tôi hãy dũng cảm một lần dứt khoát, không thể cứ khổ sở mãi.
Trong khi tôi loay hoay chưa tìm được lối ra, Long đã tìm gặp chồng tôi. Tuy coi thường vợ, nhưng khi nghe Long nói, chồng tôi lại tuyên bố sẽ không bao giờ ly hôn, để tôi phải khổ sở, chịu đựng những cảnh này.
Bây giờ, chúng tôi cùng nhà và vẫn ngủ riêng song chồng tôi lúc thì tỏ vẻ muốn nối lại tình cảm, lúc lại như đùa cợt, coi thường tôi. Tôi đưa đơn ly hôn thì anh không ký, còn dọa anh đã đủ chứng cứ nên coi chừng tôi mất quyền nuôi con vì bồ bịch lăng nhăng.
Tôi thật sự đã quá ngán cuộc sống này, giờ tôi chỉ muốn ly hôn, đến với Long hay không cũng không quan trọng. Nhưng tôi nên làm thế nào để có thể giữ quyền nuôi con, có ai giúp tôi không?
Kỹ sư cầu đường muốn ngoại tình vì vợ xăm môi, nâng ngực
Mỗi lần vợ chồng gần gũi, tôi phải thật nhẹ hàng để không làm hư các ‘sản phẩm’ của vợ nên thấy rất khó chịu.
">Chồng ngoại tình nhưng vợ tìm được người yêu mới lại trả thù hèn hạ
Nhận định, soi kèo Nice vs Lens, 23h00 ngày 8/2: Cân bằng
Hiện trường vụ tai nạn. Thông tin về vụ tai nạn này đang gây tranh cãi trên mạng xã hội và trong báo chí Hàn Quốc. Mô tả từ nhân chứng cho biết, chiếc xe do Lee Soo Jin điều khiển đã đâm vào một chiếc taxi bên đường với tốc độ cao trước khi đâm thẳng vào một nhà hàng. Hình ảnh hiện trường cho thấy phần cửa của xe bị biến dạng, và nhiều khu vực bị hư hại nặng, đặc biệt là trong nhà hàng và đối với những người đang qua đường.
Tối 26/10, đại diện của Seol Woon Do đã lên tiếng giải thích về sự cố: "Chiếc xe đột ngột tăng tốc, Lee Soo Jin đã cố gắng đạp phanh nhưng không thể dừng lại kịp. Không có chứng cứ về việc cô ấy sử dụng ma túy hoặc say rượu khi lái xe như những tin đồn".
Gia đình diễn viên Seol Woon Do và ca sĩ Lee Soo Jin. Thông tin về gia đình Seol Woon Do ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý trên truyền thông. Seol Woon Do là nghệ sĩ nhạc trot nổi tiếng Hàn Quốc và vợ anh - Lee Soo Jin - là diễn viên nổi tiếng thập niên 1990. Con trai của họ - Seung Hyun, còn được biết đến với nghệ danh Lumin - cũng hoạt động giải trí nhưng chưa đạt được thành tựu lớn.
Minh Nguyễn
Song Hye Kyo xin lỗi vì tai nạn lao động khi xây nhà mớiNữ diễn viên 'Ngôi nhà hạnh phúc' đã đưa ra lời xin lỗi chính thức vì tai nạn gây thiệt hại cho hàng xóm khi xây nhà mới.">
Diễn viên Lee Soo Jin lái Mercedes gây tai nạn giao thông làm 10 người bị thương
Chiều ngày 9/4, thầy Nguyễn Văn Luân (30 tuổi) - giáo viên Trường Tiểu học Vĩnh Bình Bắc 4 (huyện Vĩnh Thuận, Kiên Giang) - đến Công an thị trấn Vĩnh Thuận trình báo về việc nhặt được ví đựng tiền của một người đánh rơi.
Thầy giáo Luân (bìa trái) trao tài sản nhặt được cho anh Vĩ Chiếc ví được thầy Luân nhặt tại khu vực cầu 500 thuộc khu phố Vĩnh Phước 2, thị trấn Vĩnh Thuận.
Tuy nhiên, thời điểm đó, người đánh rơi chạy xe quá nhanh nên thầy Luân không thể đuổi theo kịp để trả lại. Thầy giáo Luân quyết định mang đến giao cho Công an thị trấn Vĩnh Thuận để tìm chủ nhân chiếc ví.
Bên trong ví có giấy tờ, thẻ ATM tên Phan Hoàng Vĩ – kỹ sư nông nghiệp và gần 5 triệu đồng.
Chính quyền địa phương đã liên hệ để trao trả cho người đánh rơi.
Thầy giáo nhận bịa chuyện nhặt được số tiền lớn
Thầy giáo dạy thể dục ở Hà Tĩnh đã viết bản tường trình thừa nhận bịa chuyện nhặt được tiền, vàng rồi trả lại người đánh rơi, và mong được tha thứ.
">Kiên Giang: Thầy giáo trẻ trả lại ví tiền nhặt được cho kỹ sư nông nghiệp
Trước những câu chuyện ‘nóng’ của ngành giáo dục trong những ngày qua – bỏ đề xuất tăng lương giáo viên, 500 giáo viên Đắk Lắk mất việc, giáo viên bị ép quỳ gối… - đại biểu Quốc hội Nguyễn Thị Mai Hoa, Uỷ viên thường trực Uỷ ban Văn hoá giáo dục, thanh niên, thiếu niên và nhi đồng của Quốc hội cho rằng Bộ GD-ĐT cần kiên trì với những đề xuất này. Đồng thời, bà cũng khẳng định, những vấn đề sâu xa hơn đằng sau câu chuyện giáo viên mất việc ở Đắk Lắk, hay trước đó là Thanh Hoá, Bắc Ninh mới là những thách thức cốt yếu của ngành giáo dục.
Dưới đây là cuộc trao đổi riêng của báo Vietnamnet với bà Nguyễn Thị Mai Hoa.
Bà Nguyễn Thị Mai Hoa, đại biểu Quốc hội, Uỷ viên thường trực Uỷ ban Văn hoá giáo dục, thanh niên, thiếu niên và nhi đồng của Quốc hội Cần tìm giải pháp để chính sách ưu đãi nhà giáo có tính khả thi
Thưa bà, trong câu chuyện đãi ngộ giáo viên, sau khi nhận được ý kiến góp ý của các Bộ ngành, trong đó có ý kiến phản đối Bộ Tài chính và Bộ Nội vụ (lý do đưa ra là đề xuất không khả thi trong bối cảnh ngân sách Nhà nước đang khó khăn), Bộ GD-ĐT đã bỏ 2 đề xuất này. Bà có ý kiến gì về việc này?
- Thực ra đề xuất chính sách lương cho nhà giáo không phải là ý tưởng mới, bởi vì từ hơn 20 năm nay, vấn đề xếp lương giáo viên cao nhất trong hệ thống bậc lương hành chính sự nghiệp đã được đưa vào một số Nghị quyết của Đảng về định hướng phát triển giáo dục – đào tạo. Rồi những bất cập trong chính sách đãi ngộ đối với nhà giáo, những cảnh báo về khó khăn trong việc duy trì chất lượng đội ngũ giáo viên nếu không có sự đột phá trong thu hút người giỏi vào ngành sư phạm và không giữ chân nhà giáo tâm huyết gắn bó với sự nghiệp “trồng người” cũng đã từng nhiều lần được làm “nóng” trên diễn đàn Quốc hội, trên báo chí và trong dư luận.
Do vậy, tôi cho rằng Bộ GD-ĐT cần kiên trì với việc đề xuất chính sách lương cho giáo viên và miễn học phí THCS trong sửa Luật Giáo dục lần này, nhất là vấn đề chính sách lương nhà giáo, bởi muốn “đổi mới căn bản, toàn diện giáo dục”, thì trước hết cần bắt đầu từ câu chuyện đầu tư để xây dựng được một đội ngũ nhà giáo có năng lực, tâm huyết, gắn bó với nghề. Đây chính là điểm nhấn quan trọng trong quá trình sửa Luật Giáo dục lần này, thể hiện một bước tiến trong chính sách nhằm góp phần thực hiện mục tiêu đổi mới căn bản, toàn diện giáo dục Việt Nam, cũng là đáp ứng sự mong chờ của đông đảo các nhà giáo và những người trăn trở, quan tâm tới nghề giáo, quan tâm tới sự nghiệp “trồng người”.
Còn về ý kiến không đồng thuận của Bộ Tài chính và Bộ Nội vụ với những lý lẽ là do ngân sách Nhà nước hạn hẹp, do nhà giáo đã được hưởng phụ cấp ưu đãi, do lo sợ làm phát sinh bất hợp lý giữa các ngành nghề..., theo tôi, là thiếu sức thuyết phục.
Rõ ràng, ai cũng hiểu rằng, không thể đòi hỏi nhà giáo toàn tâm toàn ý trau dồi chuyên môn, nghiệp vụ để đáp ứng yêu cầu “đổi mới giáo dục” khi tổng thu nhập bình quân của nhà giáo và cán bộ quản lý giáo dục trong khối công lập hiện chỉ dao động trong khoảng từ 3 đến 10 triệu đồng. Và chắc chắn, với những lý lẽ nêu trên, trong Đề án cải cách chính sách tiền lương đối với cán bộ, công chức, viên chức, lực lượng vũ trang và người lao động trong các doanh nghiệp mà Bộ Nội vụ đang được giao chủ trì xây dựng, vấn đề lương nhà giáo cũng sẽ không thể được tách ra để xem xét, nghiên cứu, giải quyết một cách thỏa đáng.
Tất nhiên, tôi cũng đồng tình với việc cần tìm giải pháp để chính sách ưu đãi nhà giáo có tính khả thi trong điều kiện ngân sách hạn hẹp. Tôi thấy rất nhiều chuyên gia đã hiến kế rồi, có thể là phải cân đối ngay trong tổng 20% ngân sách dành cho giáo dục hàng năm, bằng cách rà soát, cắt bỏ những đề án, dự án giáo dục không hiệu quả hay những khoản đầu tư gây lãng phí mà dư luận đang băn khoăn, hoặc phải đẩy nhanh tiến độ quy hoạch nguồn nhân lực, cơ cấu lại đội ngũ gắn với tinh giản biên chế ngành giáo dục...
Nhà quản lý phải nhận trách nhiệm, không thể bỏ mặc các thầy cô
Trong câu chuyện 500 giáo viên ở Đắk Lắk mất việc, mặc dù lãnh đạo huyện cho biết hiện chưa phát hiện dấu hiệu tiêu cực, nhưng đã có những phản ánh của giáo viên rằng họ đã mất hàng trăm triệu đồng để xin một suất dạy hợp đồng, huyện có dấu hiệu “ký bừa” dù biết không còn chỉ tiêu. Bà nhìn nhận như thế nào về trách nhiệm của những người đã ký quyết định khiến cho 500 giáo viên bị mất việc?
- Rõ ràng phải quy trách nhiệm cho những người đã ký quyết định hợp đồng cho 500 giáo viên dù biết không còn chỉ tiêu, khiến cho họ phải rơi vào cảnh bị mất việc. Và lãnh đạo huyện cũng không thể vô can trong câu chuyện này.
Dư luận và các giáo viên trong cuộc cũng đã đồng tình với việc UBND tỉnh Đắk Lắk đã có xử lý khá kịp thời khi chỉ đạo UBND huyện Krông Pắk tạm ngưng việc chấm dứt hợp đồng lao động đối với các giáo viên, đồng thời xem xét, xử lý cán bộ có sai phạm trong quản lý, sử dụng viên chức và hợp đồng lao động tại huyện Krông Pắk.
Tuy nhiên, ai cũng hiểu, đó chỉ là những xử lý về phía người sai phạm. Điều tôi quan tâm hơn là làm sao để giải quyết việc làm cho 500 giáo viên hợp đồng trong điều kiện không còn chỉ tiêu. Đây là bài toán khó đối với các nhà quản lý, nhưng họ phải nhận trách nhiệm, không thể bỏ mặc các thầy cô được.
Hàng trăm giáo viên tập trung tại trụ sở UBND huyện Krông Pắk phản đối vì bị chấm dứt hợp đồng, mất việc Hiện tượng chạy vào hợp đồng, biên chế trong ngành giáo dục rất phổ biến. Bà nghĩ thế nào về hiện tượng này?
- Đây là dư luận về những tiêu cực liên quan tới vấn đề tuyển dụng nói chung, có lẽ không riêng gì đối với ngành giáo dục, cũng không chỉ là câu chuyện của hơn 500 giáo viên hợp đồng huyện Krông Pắk. Nếu có dấu hiệu tiêu cực trong việc “chạy suất hợp đồng” như phản ánh của giáo viên thì các cơ quan chức năng cần vào cuộc để làm rõ.
Ở đây, tôi quan tâm nhiều hơn tới căn nguyên sâu xa của vấn đề. Tại sao lại có câu chuyện “chạy hợp đồng, chạy biên chế”? Và tại sao việc “chạy hợp đồng, chạy biên chế” này lại được nhắc tới nhiều hơn ở khâu tuyển dụng vào ngành giáo dục?
Theo tôi, đây là hệ quả tất yếu từ bài toán thừa - thiếu giáo viên cục bộ của ngành giáo dục do thiếu một quy hoạch tổng thể nguồn nhân lực cho ngành. Nơi này thừa nơi kia thiếu, môn này thừa môn kia thiếu, cấp này thừa cấp kia thiếu...
Rồi cả câu chuyện trong khi tồn tại một số lượng khá lớn sinh viên sư phạm ra trường thiếu việc làm mà các trường sư phạm vẫn tiếp tục tăng số lượng tuyển sinh hàng năm... Số nhân lực vượt quá nhiều so với nhu cầu tuyển dụng thì tất yếu dẫn tới cạnh tranh, kể cả cạnh tranh không lành mạnh mà dư luận gọi là “chạy việc”.
Cần phân định rõ chức năng, nhiệm vụ của mỗi ngành
Bộ Tài chính quản lý tài chính, Bộ Nội vụ quản lý nhân sự, Bộ Giáo dục chịu trách nhiệm về chuyện môn. Có ý kiến cho rằng đã đến lúc cần gom về một mối. Quan điểm của bà về ý kiến này?
- Việc có nên gom về một đầu mối thì phải tính toán kỹ lưỡng. Nhưng theo tôi, trong điều kiện hiện nay, giữa các Bộ ngành liên quan tới giáo dục cần có sự phối hợp chặt chẽ, đồng thời cũng cần phân định thật rõ chức năng, nhiệm vụ của mỗi ngành để tránh chồng chéo.
Chẳng hạn như, Bộ Tài chính quản lý tài chính nói chung, nhưng đối với 20% ngân sách Nhà nước dành cho giáo dục thì cần có quy định về sự phối hợp của Bộ Tài chính với Bộ GD-ĐT, Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội trong việc xác định kế hoạch, phân bổ ngân sách và nhất là trong kiểm tra, kiểm soát kết quả quản lý, sử dụng tài chính trong hệ thống giáo dục quốc dân.
Hay trong vấn đề quản lý nhân sự, cần có sự phối hợp giữa Bộ Nội vụ với Bộ GD-ĐT trong việc xây dựng và ban hành quy chế, chương trình, nội dung, hình thức thi tuyển giáo viên, giảng viên đảm bảo phù hợp với chuyên môn, chuyên ngành. Và ở các địa phương cần có cơ chế để ngành giáo dục được chủ động tham gia vào khâu tuyển dụng giáo viên theo nhu cầu vị trí, việc làm.
Có như vậy, mới giải quyết được căn cơ những bất cập liên quan tới chất lượng nguồn nhân lực của ngành giáo dục cũng như tạo môi trường để nhà giáo được làm việc, được cống hiến và được tôn vinh đúng nghĩa.
Nguyễn Thảo thực hiện
Những người để xảy ra câu chuyện 500 giáo viên mất việc: "Rất đáng lên án!"
Ông Trần Kim Tự, Phó Cục trưởng Cục Nhà giáo và Cán bộ quản lý cơ sở giáo dục (Bộ GD-ĐT) cho rằng những người để xảy ra câu chuyện 500 giáo viên bị dừng hợp đồng ở huyện Krông Pắk (Đắk Lắk) rất đáng lên án.
">‘Bộ Giáo dục cần kiên trì với đề xuất tăng lương giáo viên, miễn học phí’